Hai mươi bốn năm xưa , một đêm vừa gió lại vừa mưa. Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ, hai cái đầu xanh, kề nhau than thở:
Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng, mà lấy nhau hẳn là không đặng;
" Để đến nỗi tình trước phụ sau,chi cho bằng sớm lìa mà buông nhau!"
"Hay! Nói mới bạc làm sao chớ! Buông nhau làm sao cho nỡ ?
Thương được chừng nào hay chừng ấy, chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy;
Ta là nhân ngãi, đâu có phải vợ chồng mà tính việc thuỷ chung ?
Hai mươi bốn năm sau, tình cờ đất khách gặp nhau:
Đôi cái đầu điều bạc.Nếu chẳng quen lung đố có nhìn ra được!
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi ! Con mắt còn có đuôi.
Bút danh
ĐMH
Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng, mà lấy nhau hẳn là không đặng;
" Để đến nỗi tình trước phụ sau,chi cho bằng sớm lìa mà buông nhau!"
"Hay! Nói mới bạc làm sao chớ! Buông nhau làm sao cho nỡ ?
Thương được chừng nào hay chừng ấy, chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy;
Ta là nhân ngãi, đâu có phải vợ chồng mà tính việc thuỷ chung ?
Hai mươi bốn năm sau, tình cờ đất khách gặp nhau:
Đôi cái đầu điều bạc.Nếu chẳng quen lung đố có nhìn ra được!
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi ! Con mắt còn có đuôi.
Bút danh
ĐMH